Có một người tên gọi là Hồ Liêu, là một vị quan rất hung ác. Ông không lương thiện như chúng ta. Năm 62 tuổi, ông kaputt (vãng sanh), ông đến gặp Diêm Vương. Diêm Vương này hơi đặc biệt, đến từ Formosa, mặt Diêm Vương một nửa đen, một nửa trắng, không biết tại sao? Diêm vương lật cuốn sách có ghi tội ác và phước báu của mỗi người để xem người này lúc sinh tiền làm việc tốt và xấu như thế nào. Ông thấy người này nghiệp chướng nhiều quá, không bao giờ bố thí một vật gì cho người khác; không chịu biểu tình cho người tỵ nạn; chưa bao giờ đến Hồng Kông (Mọi người cười); chưa từng ủng hộ tài chánh cho một ngôi chùa nào; chưa bao giờ đi ngang qua nhà thờ một lần; cũng chưa bao giờ bố thí một đồng nào cho những kẻ ăn xin; không bao giờ bố thí một xu cho Hội Từ Thiện; bất cứ một hội đoàn nào ông đều không ủng hộ tiền bạc gì cả. Ông không ăn chay, cũng không ăn thịt, bởi vì ông quá hà tiện, không ăn thịt không phải là ông muốn thành Phật, cho nên Sư Phụ nói với quý vị ăn chay không thể thành Phật được, còn tùy thuộc vào mục đích của quý vị. Người này không ăn thịt, vì ông không muốn lấy tiền ra mua cho người khác ăn. Những lúc thèm ăn, ông trốn vô nhà tắm ăn lấy một miếng, ăn xong mới đi ra ngoài, không cho người khác biết, ông hà tiện đến cỡ đó. Những lúc Thanh Hải Vô Thượng Sư thuyết pháp, ông không bao giờ đến nghe, y phục Ngài vẽ kiểu, ông đều chê là quá mắc tiền. Ông Diêm Vương đọc đi đọc lại, thấy không có cách nào cứu vớt ông được, toàn là nghiệp chướng cả, không có phước báu. Có một lần, nghe nói đệ tử của Thanh Hải Vô Thượng Sư đưa tặng ông một cuốn sách biếu, nhưng ông không lấy và nói rằng cuốn sách chiếm mất chỗ trong túi ny-lông đựng thức ăn của ông. Như vậy thì làm sao cứu ông cho được? Ông Diêm Vương đành chịu: "Không còn đường nào nữa (mọi người cười) (Sư Phụ nói tiếng Formosa). No good!" Sau đó Diêm Vương mới nói rằng: "Thôi được! Ta đọc thật kỹ càng và toàn là nghiệp chướng cả, cho nên bây giờ ngươi phải đầu thai làm con ngựa, để bù lại nghiệp chướng trong quá khứ." Sau khi dứt lời, Diêm Vương xoè tay bắt lấy một cái ấn, làm một cái chân ấn, rồi đá ông một cái, thế là ông bị té nhào xuống trần gian, làm một con ngựa. Ngựa này trên thẻ có tên, cho nên người ta biết nó chính là Hồ Liêu tái sanh (mọi người cười). Con ngựa Hồ Liêu càng ngày càng lớn, ăn rất nhiều cỏ và cảm thấy rất thoải mái, bởi vì hồi xưa nó đã không muốn ăn thịt mà! Ðậu hũ cũng không muốn mua, cho nên ăn cỏ đối với nó thật quá thanh tịnh. Nó rất sung sướng được ăn như vậy. Và nó chẳng than phiền gì cả, miễn phí mà! Làm người quá hà tiện! Cho nên lúc làm thân con ngựa cũng như vậy. Những cụm cỏ đã hư hay rẻ nó mới chịu ăn, còn những cỏ tươi, nó dành dụm lại để bán cho ngựa khác (cười). Sau khi nó lớn lên, chủ nhân cho nó đi làm công, chở cây, chở dầu, chở gạo, đi mua rau đem về nhà. Có khi phải kéo xe, trên xe ngồi bốn năm chục phì lủ v.v... Ôi dzời ơi! Nó chịu không nổi, nhưng nếu nó không đi, người giữ ngựa sẽ đánh nó, cho nên nó rất là bực bội, chịu không nổi! Hơn nữa anh giữ ngựa đối đãi với nó rất tệ. Khi nào muốn cỡi ngựa, anh cứ leo lên lưng nó, chẳng thắng yên ngựa gì cả, làm cho nó thật đau đớn, thật khó chịu. Tệ hơn nữa anh còn lấy đầu gốiđá nó, đánh đập thật tàn nhẫn. Bởi vì con ngựa này vừa mới chuyển hóa từ con người, cho nên tính vẫn còn giống như một con người, không giống ngựa. Nó rất buồn bực, chua xót, mới đình công không chịu làm việc nữa! Và nó chết sau ba bốn ngày tuyệt thực. Có một số đệ tử của Thanh Hải Vô Thượng Sư thấy nó tội nghiệp quá, mới đến tụng kinh, hát bài Hallelujah cầu nguyện cho nó. Mặc dù vậy, vì nghiệp chướng quá nặng nên lúc nó xuống gặp Diêm Vương, Diêm Vương giận quá, mắng nó một trận tơi bời: "Ngươi muốn trốn tránh nghiệp chướng của ngươi hả? Ðược không hả? Không được! Ta nói với ngươi, ta bảo ngươi làm ngựa thì ngươi phải làm ngựa, ta bảo ngươi làm chó thì ngươi phải làm chó, ngươi không được tự ý chạy trốn như vậy. Ngươi không biết nghiệp chướng chưa thanh toán sẽ trốn không được hay sao?" Diêm Vương đỏ mặt tía tai đánh đập tơi bời, la lối om sòm: "Ðồ bịp bợm! Thời giờ ngươi chưa tới, nghiệp chướng chưa trả sạch, ở đó mà giả chết, giả vờ không ăn cỏ. Ðúng là đồ bịp bợm!" Diêm Vương bèn hóa nó thành một con chó, chỉ chỉ trỏ trỏ từ đầu đến chân, sau đó đá một cái, thế là nó bị rớt vào bụng chó, oẳng oẳng chào đời. Bấy giờ Hồ Liêu tuy trong thân phận chó, nhưng còn phẩm chất người, trình độ thông minh con người của nó vẫn chưa phai! Cho nên nó vẫn rất thương tâm, rất ảo não, rất bi thương, rất âu sầu, rất rầu rĩ, rất bàng hoàng, buồn nhưng chẳng biết làm gì... (Sư Phụ và mọi người cười). Tuy nhiên nó không dám tự sát nữa. Nó biết Diêm Vương sẽ trừng phạt, cho nên nó cứ suy nghĩ mãi: "Không ăn cơm cũng không được! Thức ăn chó khó nuốt quá, nhưng không ăn lại không được, nếu Diêm Vương biết được sẽ trừng trị như thế nào nữa! Cho nên nó cứ suy nghĩ mãi. Quý vị có hiểu cách suy nghĩ của con chó không? À! Bỗng nhiên nó khai ngộ, nó nói rằng: "Nếu bây giờ tôi cắn chủ nhân, ông sẽ đánh chết tôi. Ha! (Sư Phụ và mọi người cười) Như vậy tôi sẽ không cần tự sát, cũng sẽ chết!" Nói xong nó làm ngay. Nó liền niệm kinh, đa đa đa... Tụng kinh siêu độ cho mình, trong lúc đợi chủ nhân về. Chẳng bao lâu, chủ nhân hút thuốc uống rượu xong về tới nhà. Nó ở bên cạnh vẫy vẫy cái đuôi, rồi từ đàng sau cắn ông mấy cái, đàng trước cũng cắn ông mấy cái, chủ nhân đau quá, trong lúc vừa say vừa tức giận, bèn lấy một cái cây lớn đánh chết nó, kaputt! Như vậy nó lại rớt xuống, gặp ông Diêm Vương. Diêm Vương giận quá đỗi, rầy nó: "Ai da, con chó này! Ngươi dám lừa gạt ta! Bây giờ, hừ! Ðánh cho nó 50 côn!" Ðánh xong Diêm Vương bắt nó đi làm một con rắn. Chao ôi! Lúc trước làm một con chó còn đỡ, bây giờ làm một con rắn còn phiền phức thêm, càng trốn càng bị trừng phạt nặng nề, có phải như vậy không? Sau khi biến nó thành một con rắn, Diêm Vương nhốt nó vào trong nhà tù, để xem nó đi đâu. Rốt cuộc nó cũng đào vách tường, trốn biệt luôn! Bấy giờ nó biết nếu nó còn tự sát hay cắn người, đều sẽ tạo thêm tội ác mà thôi, cho nên nó không dám nữa. À, bây giờ suy nghĩ lại, suy nghĩ bằng cái đầu rắn, rồi nó bò ra ngủ ngay giữa đường (Sư Phụ và mọi người cười), con người đó quả thật biết suy nghĩ đủ điều! Ban đêm ngủ giữa đường. Lúc bấy giờ là thời cổ xưa không có đèn điện, xe chạy ngang qua cán nó thành mấy khúc, vậy là nó lại chết, tức khắc giải thoát! Tuy nhiên đến lúc đó, Diêm Vương thấy nó cũng đã chịu đựng quá nhiều, trong lòng cũng không nỡ! À! rốt cuộc nó đã thành công, Diêm Vương thấy nó đã chịu đựng đủ rồi, không nỡ trừng phạt nó nữa! ồ! Diêm Vương cũng có lòng thương người, chắc tại có tu hành, có tu Pháp Môn Quán Âm, tu một nửa, nên khuôn mặt một bên trắng một bên đen! (Sư Phụ và mọi người cười) Sau đó Diêm Vương mới tha cho nó, để nó đi đầu thai làm người, làm quan thêm một lần nữa. Nhưng Diêm Vương nói với nó rằng, "Ngươi phải lấy đức trị dân, phải đối xử tốt với người dân. Không được tham nhũng, không được hung ác hại người, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đấy! Có hiểu không? Phải giữ năm giới." Diêm Vương còn kêu nó đi xin thọ Tâm Ấn với Thanh Hải Vô Thượng Sư! (Mọi người vỗ tay) Nói giỡn thôi! Loại người này rất khó độ, tốt nhất đừng đến kiếm Sư Phụ (Sư Phụ cười). Sau đó ông quả thật đến kiếm Ngài! Ngài bèn dạy ông trì năm giới, phải ăn chay, phải mỗi ngày tọa thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ, phải đi cộng tu, nếu người khác có khó khăn phải đi nói chuyện giùm họ, phải biểu tình v.v... Từ ngày hôm đó, ông đã trở thành một người rất ngoan ngoãn, rất tốt, sau khi làm quan, quả là một vị quan rất tốt. Ông cũng dặn thuộc hạ khi cỡi ngựa phải thắng yên, không được lấy đầu gối đá ngựa, cũng không được đánh nó một cách quá đáng, bởi vì ông còn nhớ lúc ông làm ngựa đau khổ chừng nào. Ngoài ra đối với người dân ông rất ôn hòa, khoan hồng rộng lượng, cho nên về sau nghiệp chướng của ông không còn nữa. Hết! Lời Bình Của Sư Phụ: Chiến Tranh Thức Tỉnh Lòng NgườiChúng ta có thể làm người thì đã quá may mắn, tuy nhiên có một số người, cuộc sống của họ không khác gì bò ngựa. Có lúc chúng ta chẳng may lâm vào tình cảnh khốn khó, phải nương tựa vào người khác để sinh sống, giống như những người tỵ nạn Âu Lạc nương tựa vào tình thương của người khác, nhờ một chút cơm thừa canh cặn của người khác v.v... bị đối xử như là những con vật, không một chút quyền làm người. Con ngựa còn có tự do, công việc xong còn có thể chạy lung tung ở ngoài, hít thở không khí trong lành, ăn những cụm cỏ ngọt. Những người tỵ nạn có khi thật tội nghiệp, không những chỉ người tỵ nạn Âu Lạc mà thôi, rất nhiều người tỵ nạn khác cũng tương tự như vậy. Những người tỵ nạn chiến tranh đều giống nhau, họ thật quá tội nghiệp! Nhưng thế giới chúng ta không bao giờ học được gì cả. Cho đến ngày nay vẫn chưa biết chấm dứt chiến tranh, vẫn chưa biết bảo vệ lẫn nhau, thương yêu lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Hôm nay đã gần sang thế kỷ thứ 21, những con người vẫn còn như vậy, vẫn không tiến bộ, vẫn còn rất hung ác, đánh nhau, và làm tổn thương rất nhiều người. Như bây giờ ở Phi Châu có một nơi, cho đến ngày hôm nay hơn 200 ngàn người đã bị giết! Mỗi ngày hễ đọc báo là quý vị không muốn ăn cơm. Quý vị có đọc báo không? Bây giờ ở bên Phi Châu, ngay cả trẻ em. Những đứa bé sơ sinh đều bị giết thật thảm hại. Hễ gặp ai cũng đều bị đánh, bị giết, giết bằng mả tấu. Có một số hình chụp được, đầu những người con gái bị chém đến nửa chừng, lõm vô thành một cái lỗ lớn. Thật ra đầu chúng ta bên này không có lỗ như vậy, có không? Chém vào đó, lõm một cái lỗ sâu như vậy, có thì giờ Sư Phụ sẽ cho quý vị xem những tấm hình đó. Thật ra xem cũng không có gì tốt, nhưng cũng phải xem một chút! Ðể chúng ta sau này vĩnh viễn không dính líu gì với chiến tranh, bất luận chúng ta đúng hay không, tốt nhất là đừng nên giết người. Cho nên ngũ giới tức là để bảo vệ mọi người trên thế giới, nếu chúng ta đều trả thù lẫn nhau, đến chừng nào mới hết được? Sự Quan Trọng Của Thiện Trí ThứcBởi vì người ở Ðất Phi đó cứ trả thù lẫn nhau, cho nên mới ra nông nỗi như vậy. Ðáng lẽ ra không có chiến tranh, nhưng một số người giết chết tổng thống, những người dân ủng hộ tổng thống bèn trả thù cho ông, gặp ai cũng giết, bất luận nam nữ lão ấu, có khi gặp đứa bé còn rất nhỏ, đã bị thương trên đầu, họ còn cố ý đánh vào chỗ đó, chém đầu người ta đến gần đứt, Cho dù chỉ chém có một nửa cũng chết rồi, Sư Phụ không hiểu tại sao người ta có thể làm được như vậy. Trên báo chí có đăng câu chuyện một người phụ nữ đã khóc khi được phỏng vấn. Cô nói rằng người ta huấn luyện cô, bắt cô phải đi giết người. Nhưng có lúc chính cô cũng không nỡ. Quý vị thấy đó, nếu không nỡ thì đừng giết hại người ta! Một con người đáng lẽ có nhân tính, giống như cô con gái này, mới có 23 tuổi, bị người ta huấn luyện tẩy não: "Khi thấy dân tộc đó, cho dù chỉ là trẻ em, bé sơ sinh, cô đều phải giết hết." Lúc bị bắt, cô vừa khóc vừa nói rằng, cô không thể giết người như vậy. Trong lúc thi hành nhiệm vụ, cô cũng cảm thấy thật đau đớn khổ sở. Cho dù chúng ta có giống như cô gái kia, vẫn còn lòng trắc ẩn. Nhưng nếu chúng ta có những người bạn xấu, hay theo một vị lãnh tụ không đạo đức, chúng ta cũng sẽ giống cô, cứ chém giết mãi, càng ngày càng quen tay đi, về sau sẽ không còn muốn khóc hay động lòng thương nữa. Cho nên chúng ta thấy chuyện đó thật quá khủng khiếp. |
Những người thiện trí thức rất quan trọng. Nếu chúng ta có người bạn tốt, lương thiện, họ sẽ mỗi ngày cùng chúng ta làm những công việc tốt, khuyên bảo chúng ta về những điều tốt, hướng dẫn chúng ta tiến tới những sự tốt lành, khiến chúng ta ngày càng trở nên tốt hơn. Phẩm chất tốt của chúng ta ngày càng được nới rộng, càng ngày càng rõ rệt, chúng ta ngày càng biết phương hướng nào là đúng. Nếu chúng ta ở gần những người vô đạo đức, không biết lẽ phải, hiếu sát, sau này chúng ta sẽ dần dần trở nên giống họ, lòng thương của chúng ta ngày càng bị đè nén, bị tiêu tan mất, sẽ trở thành một con người hung bạo tàn ác. Ai Là Thủ Phạm Ðầu Não?Sư phụ đọc báo, thấy gần đây ở Mỹ có một hiện tượng, vì hiện nay số lượng quân đội Mỹ đã giảm bớt, càng ngày càng ít, cho nên rất nhiều quân nhân cảm thấy không an toàn. Họ từng được huấn luyện để làm sát thủ, để hạ địch, nhưng từ khi cuộc "chiến tranh lạnh" với Nga Sô chấm dứt, họ đã trở thành không địch thủ, không còn mục tiêu để giết. Tuy nhiên, những khóa học "huấn nghệ" của họ, những ký ức về kỹ thuật và ý tưởng sát nhân vẫn nằm trong đầu óc rửa không ra, cho nên bây giờ không nhìn thấy kẻ địch, có khi cảm thấy không an toàn, như gần mất đi công làm. Thành ra bây giờ coi những thân nhân, bạn bè, người vợ, con cái, gần như là kẻ địch, bắt đầu giết họ, đánh họ. Mỗi tuần có một người chết hay đả thương trong tay quân nhân của những quân đội này, bắt đầu từ khi chiến tranh lạnh chấm dứt, rất nhiều quân nhân vì công tác bị giảm bớt hoặc không còn công tác, bị mất chức v.v..., gia đình của những người này đã trở thành chiến trường. Chẳng hạn như quý vị ở chiến trường hoặc suốt ngày được huấn luyện giết người thành thói quên rồi, bây giờ nhìn ai chướng mắt thì biến thành kẻ thù, có khi tuy không muốn giết, nhưng vì quen tay kích động nhất thời, cầm đại cây súng "Băng!" một cái, như vậy người đó lập tức mất mạng, không kịp suy nghĩ nữa vậy. Nếu chúng ta chưa từng được huấn luyện về phương diện này, chúng ta sẽ không quen tay đến động một chút gì cũng đem súng ra bắn. Nếu chúng ta không có thói quen mang súng hoặc biết kỹ thuật bắn súng, dùng súng bắn người, thì có lẽ đối phương không đến nỗi bị mất mạng một cách giản dị như vậy. Nếu không được huấn luyện, có những thói quen phản ứng nhanh chóng ra tay một cái là người đó chết ngay, chúng ta sẽ không giết người lẹ làng đến thế. Nếu trong tay chúng ta không có khẩu súng, hoặc không có vũ khí, sẽ không thể giết người một cách dễ dàng như vậy. Cho nên những tình trạng này, những hệ thống đào tạo sát thủ quả thật không tốt. Quý vị xem, những người đó vốn chỉ tính giết người khác, nhưng kết quả lại giết thân nhân bằng hữu mình, rồi chính họ cũng muốn tự sát. Cho nên quý vị thấy, hễ ai huấn luyện ta điều gì, thì chúng ta sẽ học được cái đó, cho nên sự quyết định phương hướng của chúng ta rất là quan trọng. Trước kia chưa từng xảy ra hiện tượng những quân nhân quân đội giết hại vợ con và thân nhân bạn bè như vậy, sau đó vì chiến tranh với Liên Xô giảm bớt, bắt đầu cắt giảm quân đội, rồi những thân nhân bằng hữu đã ngược lại trở thành kẻ địch của họ. Quả thật ghê rợn quá cỡ! Giết Người Sẽ Trở Thành Một Thói QuenDĩ nhiên những cựu quân nhân hoặc quân nhân đang nhiệm chức ra tay giết người sẽ đều bị trừng trị. Tuy nhiên, Sư Phụ cảm thấy không công bằng. Cho dù họ đã tận tay hạ sát thân nhân bằng hữu của họ, họ không phải là thủ phạm duy nhất. ít ra họ không phải là thủ phạm chính, còn rất nhiều đồng bọn. Ðồng bọn đó là ai vậy? Ðồng bọn đó là xã hội này đã tạo thành những hệ thống huấn sát, làm cho một người lương thiện, cái gì cũng không biết, rất trẻ tuổi, rất dễ dàng bắt chước người khác, trở thành những tay giết người, rồi sau đó vì họ không còn đối tượng nào để giết, không còn mục tiêu nào để suy ngẫm, đã quay ngược lại giết hại những người gần gũi mình, biến thành một thói quen rồi không còn cảm giác nữa, cho nên rất là khủng khiếp! Thế giới của chúng ta muốn biến thành thế nào đều được cả, phải không? Muốn biến thành thiên đàng thì phải theo phương hướng chân thiện mỹ, theo học những trí thức lương thiện; phải tìm những lý tưởng cao nhã và trí huệ bên trong thì mới biến thành thiên đàng được. Nếu muốn biến thành địa ngục cũng rất dễ dàng, đem tất cả những thanh thiếu niên trẻ tuổi nào mới trưởng thành, rất ngây thơ, rất uyển chuyển, rất dễ dàng huấn luyện và ảnh hưởng, đem dạy dỗ thành những người lính giết người chuyên nghiệp, sau này gặp ai đều giết cả! Nếu không giết thì cũng sẽ chửi bới, đánh đập, sẽ biến gia đình mình thành những chiến trường. Rồi nếu gia đình bất ổn, thì quốc gia đương nhiên cũng sẽ không vững chắc, phải không? Quốc gia không vững vàng thì thế giới sẽ đa tai đa nạn. Giòng Nước Có Thể Ðưa Thuyền Ði, Cũng Có Thể Làm Lật ThuyềnÐa số những chiến tranh của thế giới từ đâu mà đến? Ðều do quân đội mà đến, phải không? Rất nhiều tổng thống vô tội cũng bị lực lượng của quân đội lật đổ, rồi rất nhiều người vô tội, cũng vì những người đó có một số quân đội, có quyền lực, lợi dụng quyền lực này, rồi cứ tùy tiện giết người như vậy. Sư Phụ còn nhớ có một vị Tổng Thống Hoa Kỳ, hình như là Eisenhower, trước khi ông chết có nói một câu: "Kẻ địch của chúng ta không phải là ngoại quốc, cũng không phải là Nga Sô v.v..., mà là những hung thủ trong quân đội, là những kẻ độc tài, những tổ chức quân đội hung ác." Ông đã nói như vậy trước khi lìa đời. Vì trước khi ông chết ông đã từng nghe qua, đọc qua những tài liệu, hình như ông biết rất nhiều, rất nhiều những bí mật của quân đội, những quân đội này khống chế tất cả những bí mật của quốc phòng. Hơn nữa bất cứ những gì họ muốn làm, bất luận công việc này có lợi hại gì đối với nhân dân, đối với người Mỹ, họ cũng vẫn tiếp tục làm. Có khi vì lạm quyền, có khi vì mệnh lệnh thói quen. Cứ như vậy cứng đầu tiếp tục làm. Trong thế giới này nếu chúng ta muốn có quyền lực, có danh có lợi, không phải là khó, miễn sao chúng ta chịu khó một chút, thông minh một chút hoặc đôi khi xảo trá một chút, và có mưu kế, có dã tâm một chút, là được! Tuy nhiên, phải điều khiển được cái quyền lực này, và áp dụng trong công việc tốt, mới là hy hữu, hiểu không? Nếu chúng ta điều khiển danh lợi này, quyền lực này không khéo, thì nó sẽ quay ngược lại làm nguy hại đến chúng ta, làm nguy hại đến thân nhân bạn bè chúng ta, còn có thể nguy hại đến cả quốc gia của chúng ta và thế giới đại đồng. Cho nên danh lợi quả thật rất là đáng sợ. Tại sao đáng sợ? Những người có danh có lợi không đáng sợ, bản chất của danh lợi không dễ sợ, con người mới dễ sợ. Bởi vì người không có biện pháp xử lý danh lợi này, không biết cách sử dụng nó, không có kỹ thuật thiện dụng nó. Phần đông người ta đều có rất nhiều dã tâm, có bao nhiêu cũng không đủ. Rồi sau đó vì danh lợi, vì muốn bảo tồn quyền lực của mình, bất cứ thủ đoạn gì, việc gì cũng dám làm, cho nên mới nói danh lợi rất đáng sợ; vì đa số chúng ta không biết cách dùng nó nên đã ngược lại bị nó lợi dụng. Nếu chúng ta biết cách dùng, thì không sao cả! Chẳng hạn như trong lịch sử thế giới, có rất nhiều những kẻ gọi là minh sư đã làm vua làm quan, làm rất nhiều công việc trọng đại trong xã hội cũng chẳng sao. Chỉ khi nào danh lợi nằm trong tay những phàm phu, những kẻ kém cỏi về đạo đức, dã tâm lại rất nhiều, rất lớn, lúc đó danh lợi mới trở thành rất nguy hiểm. Hiểu ý Sư Phụ không? (Mọi người trả lời: Hiểu) Tu Thân Là Cơ Bản Của Việc Trị QuốcCho nên người Trung Hoa chúng ta mới nói: "Tu thân, rồi mới có thể tề gia, mới có thể trị quốc, rồi sau đó bình thiên hạ." Lúc đó chúng ta không cần bình thiên hạ, thiên hạ cũng đã bình rồi! Phải không? Chúng ta không cần trị quốc, quốc gia cũng đã yên ổn rồi, chúng ta không bận tâm đến gia đình, tự nhiên nó cũng trở thành tốt lành. Ví dụ như trước khi chúng ta tu hành, có khi làm bất cứ gì cũng không xong, sau khi tu hành ồi, thì có cảm giác mình càng ngày càng tiến bộ. Phải không? Chẳng hạn như đoàn thể của chúng ta đi đến đâu cũng có kỷ luật, cũng làm cho người ta rất thoải mái, không quá ồn ào, vì người đông như vậy có thể im lặng đến thế cũng khá rồi! Cho dù chỉ đi chơi thôi, mấy ngàn người có thể im lặng như vậy cũng rất khó, huống chi đến đây dự Thiền Thất. Chưa có ai tổ chức Thiền Thất mà có thể tụ họp hơn quá 50 người, quý vị đi hỏi sẽ biết. Có không? Có Thiền Thất nào có bốn, năm ngàn người tham dự không? Không có! Cả thế giới này cũng không có, 7 tiếng đồng hồ cũng không xong, nói chi đến 7 ngày, còn đến từ các quốc gia khác nhau nữa, về phương diện tổ chức, việc gì cũng phải lo rất kỹ càng. Cho nên người ta cứ khen Sư Phụ hoài, cho rằng Sư Phụ giỏi, họ nói với Sư Phụ: "Chà! Ngài tài ba ghê! Chà! Ngài giỏi thật! Ngài thế này thế kia..., Chà, Ngài tổ chức hay quá. Bao nhiêu ngàn người mà cũng im lìm, việc gì cũng đều rất tốt đẹp." Sư Phụ mới nói: "Sư Phụ có làm gì đâu, quả thật! Họ tự họ đến thôi." Ðúng như vậy mà! Sư Phụ chỉ dạy quý vị cách làm vậy thôi, Sư Phụ đâu có kềm kẹp quý vị, hiểu không? Sư Phụ chỉ dạy quý vị làm thế nào để tự kềm chế lấy mình, làm cách nào để giàn xếp cuộc sống mình, làm cách nào để kiểm soát phẩm chất của mình, vậy thôi. Sư Phụ đâu cần ngồi đây nói suốt ngày: "Quý vị phải làm như vậy..." Sư Phụ chỉ cần chỉ bảo một lần là mọi người đều biết hết, rồi sau đó mọi người tự lo lấy chính mình. Như vậy mới là trị quốc chân chính. Thật ra đâu cần trị, mỗi người đều có trí huệ, ai trị ai đây! Không một người nào nên nói: "Tôi tài giỏi hơn người kia," không ai có thể quản trị người khác, thật ra mỗi người chúng ta bên trong đều có trí huệ, đều có Phật tánh, đều có một vị Phật ở bên trong, có Thượng Ðế bên trong, đâu có ai trị ai được! Nếu nói như vậy thì hơi quá đáng. Nói mình cai quản một vị Thượng Ðế, hoặc một bầy Thượng Ðế, hay một đám Phật, như vậy phải chăng là quá ngạo mạn, phải không? Lão Tử có nói: "Những minh quân thuở xưa, không cần cai quản nhân dân gì cả, không cần trị quốc, nhưng quốc gia tự nhiên an lành." Chính vì họ không trị quốc, nên quốc gia mới an lành. Càng làm này làm kia tùm lum, càng khống chế người ta, càng bắt người ta giữ kỷ luật, thì người ta càng rối loạn thêm! Vì mỗi cá nhân tính tình khác nhau, phải không? Không dạy họ nên trị quốc như thế nào, nên làm cách nào để xử lý đời sống mình, mà cứ dùng kỷ luật này, pháp luật kia, bạo lực nọ, kềm kẹp người ta như vậy sẽ tuyệt đối không bao giờ thành công cả. Chẳng hạn như trại tỵ nạn trước kia, cứ dùng võ lực kềm kẹp họ, ví dụ như ngày 7 tháng 4, người ta đã dùng võ lực, dùng rất nhiều lựu đạn cay, làm họ mửa máu, sùi bọt mép, chảy nước mắt..., họ cũng đâu sợ, nửa chết nửa sống như vậy, trái lại càng ngày càng cứng rắn, bây giờ nói gì cũng không nghe, kêu họ làm gì cũng không làm, không phục ai, cũng không tin ai hết. Hãy Lấy Tình Thương Ðối Xử Với Nạn NhânSau khi chúng ta đi biểu tình ở Hồng Kông, dùng tình thương để đối xử với họ, bây giờ họ đã cảm thấy đỡ một chút rồi, nhưng chính phủ bên đó vẫn còn rất cứng rắn, họ đã nói: "Không được đâu! Quý vị làm như thế nào cũng không được đâu, chúng tôi vẫn phải cưỡng bách quý vị đi." Rồi sau đó họ tự sát, đến bây giờ đã hơn 80 người tự sát. Có một số rất nghiêm trọng, tuy nhiên, vẫn được cứu sống, có người tự thiêu đến bị thương hết cả toàn thân, cháy khét hết chân biến tàn tật như vậy, cũng đâu phải chuyện tốt. Sau đó chính phủ bên kia thấy như vậy không được, mới bắt đầu sử dụng phương pháp của chúng ta, càng ngày càng mềm dẻo rồi cũng đỡ một chút, cũng ít tự sát một chút rồi! Sư Phụ hy vọng rằng họ sẽ càng ngày càng mềm, rồi người ta càng ngày càng không tự sát nữa mới tốt. Tốt nhất là đừng cưỡng bách họ, như vậy họ sẽ không tự sát. Rất giản dị, phải không? Dùng tình thương thì mọi chuyện tốt! (Mọi người vỗ tay) |