Câu chuyện này nói về một người ham sống. Có một số người muốn chết, không sợ chết, nhưng người này thì rất sợ chết - ham sống sợ chết, cho nên mới nói là tham sanh. Có một ông vua, đất nước của ông tên là Tây Lợi. Một ngày nọ nước ông và một nước khác đánh nhau. Mỗi ngày ông để ý đến một người lính trong đoàn quân, người lính này rất dũng cảm, lúc nào cũng hết sức hăng say tham chiến không hề sợ chết, và ông sẵn sàng xung phong vào những nơi nguy hiểm nhất. Những nơi không ai dám đi, ông nhất định xông vào, khiến nhà vua hết sức tán phục. Một ngày kia, nhà vua mới kêu bộ hạ mời người lính này đến để ban thưởng cho ông. Khi gặp ông, nhà vua ngạc nhiên vì dáng hình xấu xí của ông, gương mặt thì xanh như tầu lá, da dẻ thì sần sùi, thân hình thì cục mịch. Nhà vui kinh ngạc hỏi: "Tại sao ông lại như thế?" Người lính này mới trả lời với nhà vua rằng: "Tôi có bịnh nan y, nên thân thể mới ra nông nỗi như thế." Nhà vua thấy ông rất đáng thương, nên mới truyền thái y ngày ngày chăm sóc ông cho đến khi ông khỏi bệnh mới thôi. Tất cả những thuốc quý, tất cả những sơn trân hải vị đều được mang đến cho ông dùng, và vì ông là anh hùng ủa quốc gia, là một người dũng cảm, nên cần phải chăm sóc cho chu đáo. Ðương nhiên vị thái y cũng hết sức khâm phục, vì vậy chăm sóc ông rất tận tình, tốn kém bao nhiêu tiền của cũng không màng, vì ông biết người lính này là một anh hùng dân tộc, vả lại đích thân nhà vua đã ra lệnh. Sau một thời gian, bệnh của người lính này thuyên giảm, ông trở nên khỏe mạnh, hồng hào; điều gì cũng tốt cả, không còn bệnh hoạn nữa. Nhưng lúc ấy lòng dũng cảm của ông cũng mất luôn (mọi người cười). Bây giờ đi đâu cũng không dám đi, không còn dám xung phong vào những nơi nguy hiểm, làm việc gì cũng trốn ở đằng sau, không còn dũng khí nữa. Nhà vua hết sức thất vọng và lấy làm lạ, gọi ông đến hỏi: "Tại sao trước đây ngươi rất dũng cảm, bây giờ ta tiếp đãi ngươi rất chu đáo, chăm lo ngươi cho khỏe mạnh, bệnh tình đã trị xong, thì ngươi lại phản bội ân nghĩa của ta, không dám hy sinh tánh mạng cho quốc gia như trước nữa? Bây giờ còn trốn tránh không muốn đánh giặc là tại sao? Hừ! Tất cả mọi người đều tốt với nhà ngươi, tin tưởng nhà ngươi, bây giờ ngươi đã phụ lòng tín nhiệm của mọi người, tại sao như thế?" Người lính nọ mới trả lời một cách thành thật với nhà vua rằng: "Bởi vì quí ngài đối xử với tôi tốt quá cho nên mới ra như thế." Nhà vua kinh ngạc hỏi lại: "Tại sao đối xử tốt với ngươi, ngươi lại trở nên như thế?" Người lính trả lời rằng, bởi vì đối xử với ông quá tốt, chữa lành bệnh cho ông, giúp cho thân thể ông khỏe mạnh, gương mặt sáng sủa, cho nên bây giờ ông rất ham sống, không dám chết như trước nữa (Sư Phụ cùng mọi người cười). Trước đây thân thể của ông như một thây ma, có chết cũng chẳng sao, bệnh hoạn đau đớn, thân thể khó chịu, nên chết còn đỡ hơn. Vì vậy ông mới xông pha tại chiến trường chứ chẳng phải có lòng dũng cảm (Sư Phụ và mọi người cười). Bây giờ thân thể khỏe mạnh, đẹp đẽ, nên ông ham sống, không dám bán mạng nữa (Sư Phụ cười). Có những lúc chúng ta tu hành cũng vậy. Khi chúng ta gặp những hoàn cảnh khó khăn không hợp ý, thì chúng ta vội vã tu hành nhưng khi giàu có, tự do, sung sướng, chúng ta lại trở nên giãi đãi. Cho nên trước đây Phật Thích Ca Mâu Ni nói rằng những người giàu có, những người nhiều tiền bạc, đời sống thuận lợi, nếu như lại muốn tu hành nữa thì phải biết rằng họ là những vị Bồ Tát đến thế giới này để giúp đỡ chúng sanh, còn giúp được bao nhiêu là tùy theo sứ mạng của họ, không nhất thiết là giúp đỡ chúng sanh nhiều mới là Bồ Tát. Chúa Giê Su Ki Tô cũng nói rằng: "Những người nhà giàu rất khó lên thiên đàng, khó hơn con lạc đà muốn chui qua lỗ kim." Bởi vì chúng ta quá sung sướng, đời sống quá thoải mái, chúng ta sẽ không đành ra đi; đắm say trong hoàn cảnh sung sướng, ấm êm, giàu có, rồi không còn muốn tu hành nữa. Bình thường những người tu hành đều vì có một chút đau khổ nên mới muốn giải thoát. Do đó đời sống quá sung sướng cũng không tốt, nguyên nhân là như thế. Cho nên có những lúc chúng ta không được thành công cũng không quan hệ gì, đương nhiên là làm việc phải thành công, nhưng cũng cần phải biết cái bẫy của sự thành công. |