Sư Phụ kính yêu! Con không làm sao bày tỏ hết lòng biết ơn của con đối với Ngài. Sư Phụ luôn luôn yêu thương chăm sóc cho con. Lúc con thọ Tâm Ấn vào ngày 23 tháng 5 năm 1993, cuộc đời con đã tái sinh, và từ đó mỗi ngày con được sống trong niềm phúc lạc và tình thương của Ngài. Dưới đây con xin trình lên những chuyện thần kỳ mà Ngài đã mang đến cho con trước khi và trong lúc chồng con lìa trần. Con chỉ có thể đền đáp công ơn chăm sóc dạy dỗ của Ngài bằng cách tinh tấn tu hành và hết lòng cống hiến cho Ngài.
Một ngày vào năm 1994, chồng con nói rằng: "Bà có một vị Minh Sư thật vĩ đại và pháp môn tu hành rất tốt, lẽ ra tôi nên tham gia vào đoàn thể của bà từ lâu. Từ đó ông khao khát được thọ Tâm Ấn. Trong khoảng thời gian này, một cuộc khám sức khỏe tổng quát nơi ông làm việc cho biết ông bị bệnh sơ gan vào thời kỳ cuối, chẳng bao lâu bụng ông chương lên như bong bóng. Lạ thay, vậy mà chồng con vẫn không cảm thấy đau đớn hoặc tỏ vẻ hoảng sợ như một người bình thường khi sắp chết. Lòng khao khát được thọ Tâm Ấn của ông cũng không vì vậy mà suy giảm.
Một ngày nọ, lúc con đang chuẩn bị đi cộng tu cách nhà vài dặm đường thì chồng con cứ một mực muốn lấy xe đạp chở con đến đó. Vì lo cho tình trạng sức khỏe của chồng, con liền từ chối. Ông nói: "Ðược đi cộng tu chắc là bà vui lắm. Còn tôi chưa thọ Tâm Ấn nên chưa đủ điều kiện tham gia. Ðể tôi lấy xe đạp đưa bà đến đó, cho tôi được thấy chỗ cộng tu, ít nhất cũng an ủi phần nào. Rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ được cộng tu". Thế là chồng con thuyết phục được con và chở con đến nơi cộng tu, dù bụng sưng phình. Khi đến nơi, chồng con rất vui nói rằng: "Hy vọng tôi được tham gia cộng tu kỳ tới". Sau đó ông vui vẻ quay về. Nếu không nhờ hồng ân Sư Phụ thì nội căn bệnh của ông thôi cũng có thể làm ông mất mạng, đừng nói chi đến việc chở con bằng xe đạp!
Tháng 10 năm 1994, cuối cùng chồng con được thông báo về buổi truyền Tâm Ấn sắp đến. Sau đó con chuẩn bị thuốc men và thực phẩm cho ông đi đường, rồi tự ông đáp xe lửa đến một thành phố khác để thọ Tâm Ấn. Về đến nhà, lòng tràn đầy hỷ lạc, ông nói: "Sư Phụ chăm sóc cho tôi, chẳng phải uống thuốc men gì cả và tôi cũng không thấy đói. Trong người thật nhẹ nhàng, giống như không chân mà bay về vậy". Chẳng bao lâu sau, cái bụng chương phình của chồng con nhỏ lại, trông như một người bình thường khỏe mạnh. Con vô cùng cảm động chứng kiến sự thay đổi tuyệt diệu này. Chẳng bao lâu sau ông nghỉ việc ở nhà thành tâm tọa thiền.
Rồi một ngày vào năm 1998, chồng con nói: "Chúng ta thật là may mắn được tu Pháp Môn Quán Âm, nếu không thì thật không có lý do gì mà tôi sống được với tình trạng sức khỏe như vầy. Con trai mình còn nhỏ, chuyện học hành của nó sẽ tốn kém rất nhiều. Bây giờ cả nhà sống dựa mỗi mình bà, thay vì giúp đỡ thì tôi lại là gánh nặng, tôi nghĩ tôi nên ra đi để đoàn viên cùng Sư Phụ. Bà có thể tiếp tục sống với con, Sư Phụ sẽ chăm sóc cho hai mẹ con bà". Những lời nói này như điềm báo của ông sắp từ trần.
Mười ngày trước khi chồng con mất, tình trạng sức khỏe của ông bắt đầu suy sụp, sáu ngày sau đó tình thế trở nên hiểm nghèo. Con vội vã mời ba vị sư tỷ đồng tu đến ngồi thiền cầu nguyện cho ông suốt một ngày một đêm, đến rạng sáng hôm sau sức khỏe ông bắt đầu khả quan. Sau khi bàn tính, chúng con gọi xe cấp cứu từ một bệnh viện địa phương. Ngay sau khi lên xe, thậm chí trước khi xe bắt đầu lăn bánh, chồng con ngẩng đầu lên kêu: "Nhìn kìa, sáng quá. Sao bà không nhìn"?
Ông lập lại những lời này suốt đoạn đường đến bệnh viện. Sau khi đưa ông vào khu vực dành cho những bệnh nhân đau nặng, thêm một chuyện thần kỳ nữa xảy ra. Trong lúc ở những nơi khác trong bệnh viện, người ta phải mặc quần áo dày và ấm vì lạnh, nhưng nơi chồng con nằm giống như ở một thế giới khác, ấm áp dễ chịu. Chồng con nói: "Hào quang vĩnh hằng của Sư Phụ sáng hơn hàng ngàn mặt trời. Sao bà không thấy"? Ngay lúc đó, lực lượng của Sư Phụ thể hiện mạnh vô cùng đến nỗi mặt ai nấy sáng ngời lên bởi hào quang vô lượng của Ngài! Mọi người trong phòng đều nói họ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhiều người chỉ mặc áo thun hoặc y phục mỏng, thậm chí vài người nam còn cởi trần!
Rồi chuyện thần kỳ nữa xảy ra. Qua ân điển toàn năng của Sư Phụ, tất cả những bệnh nhân trầm trọng trong khu chồng con nằm được hồi phục và chẳng bao lâu xuất viện. Mọi người ngạc nhiên không thể tả! Thêm vào đó, suốt 72 giờ đồng hồ trước khi chồng con qua đời, âm thanh tán Phật uy nghiêm, thánh thiện trổi lên du dương vang vọng khắp phòng, hay hơn cả băng thâu âm gấp mấy lần. Ðiều không thể tưởng tượng được là chỉ có đồng tu nghe thấy thôi. Những chuyện thần kỳ này làm con xúc động đến rơi lệ, khiến tất cả chúng con vô cùng nhớ thương Sư Phụ và khao khát được trở về cõi Phật.
Chồng con bảo hãy nhanh chóng đi mua hoa, con nói: "Ông là người thích tiết kiệm, chưa bao giờ mua hoa cả, sao bây giờ lại muốn tôi mua hoa? Mùa Tết hoa đắt lắm". Ông trả lời: "Sư Phụ chiếu hào quang vào người tôi suốt cả ngày, không rời xa một phút giây nào cả. Bà hãy mau mau đi mua hoa cúng dường Ngài dù mắc bao nhiêu cũng được".
Sau khi một vị sư tỷ mua hoa giùm, con hỏi chồng là hóa thân Sư Phụ có hiện đến không. Chắc hẳn hình ảnh ông nhìn thấy quá thật nên ông nói nhục thân của Sư Phụ đến bảo rằng: "Ngươi nghĩ rằng ngươi không có Ánh sáng, Âm thanh, nhưng thật ra ngươi có cả hai". Ông còn nói thêm: "Tôi thọ Tâm Ấn ba năm rồi, tới giờ mới hiểu những gì tôi thấy và nghe trong thiền định từ trước tới nay là Ánh sáng, Âm thanh. Vậy mà hồi trước tôi đâu biết". Rồi ngày mùng tám Tết năm 1998, phu quân yêu dấu của con đã theo hóa thân Sư Phụ ra đi trong lúc vừa nhìn chăm chú vào những bông hoa tươi mát cạnh giường với niềm vui khôn xiết.
Cảm tạ hồng ân tối thượng của Ngài! Con xin cầu chúc tất cả chúng sinh sớm được khai ngộ và theo Ngài trở về Thiên quốc!
Sư Phụ kính yêu! Con không làm sao bày tỏ hết lòng biết ơn của con đối với Ngài. Sư Phụ luôn luôn yêu thương chăm sóc cho con. Lúc con thọ Tâm Ấn vào ngày 23 tháng 5 năm 1993, cuộc đời con đã tái sinh, và từ đó mỗi ngày con được sống trong niềm phúc lạc và tình thương của Ngài. Dưới đây con xin trình lên những chuyện thần kỳ mà Ngài đã mang đến cho con trước khi và trong lúc chồng con lìa trần. Con chỉ có thể đền đáp công ơn chăm sóc dạy dỗ của Ngài bằng cách tinh tấn tu hành và hết lòng cống hiến cho Ngài.
Một ngày vào năm 1994, chồng con nói rằng: "Bà có một vị Minh Sư thật vĩ đại và pháp môn tu hành rất tốt, lẽ ra tôi nên tham gia vào đoàn thể của bà từ lâu. Từ đó ông khao khát được thọ Tâm Ấn. Trong khoảng thời gian này, một cuộc khám sức khỏe tổng quát nơi ông làm việc cho biết ông bị bệnh sơ gan vào thời kỳ cuối, chẳng bao lâu bụng ông chương lên như bong bóng. Lạ thay, vậy mà chồng con vẫn không cảm thấy đau đớn hoặc tỏ vẻ hoảng sợ như một người bình thường khi sắp chết. Lòng khao khát được thọ Tâm Ấn của ông cũng không vì vậy mà suy giảm.
Một ngày nọ, lúc con đang chuẩn bị đi cộng tu cách nhà vài dặm đường thì chồng con cứ một mực muốn lấy xe đạp chở con đến đó. Vì lo cho tình trạng sức khỏe của chồng, con liền từ chối. Ông nói: "Ðược đi cộng tu chắc là bà vui lắm. Còn tôi chưa thọ Tâm Ấn nên chưa đủ điều kiện tham gia. Ðể tôi lấy xe đạp đưa bà đến đó, cho tôi được thấy chỗ cộng tu, ít nhất cũng an ủi phần nào. Rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ được cộng tu". Thế là chồng con thuyết phục được con và chở con đến nơi cộng tu, dù bụng sưng phình. Khi đến nơi, chồng con rất vui nói rằng: "Hy vọng tôi được tham gia cộng tu kỳ tới". Sau đó ông vui vẻ quay về. Nếu không nhờ hồng ân Sư Phụ thì nội căn bệnh của ông thôi cũng có thể làm ông mất mạng, đừng nói chi đến việc chở con bằng xe đạp!
Tháng 10 năm 1994, cuối cùng chồng con được thông báo về buổi truyền Tâm Ấn sắp đến. Sau đó con chuẩn bị thuốc men và thực phẩm cho ông đi đường, rồi tự ông đáp xe lửa đến một thành phố khác để thọ Tâm Ấn. Về đến nhà, lòng tràn đầy hỷ lạc, ông nói: "Sư Phụ chăm sóc cho tôi, chẳng phải uống thuốc men gì cả và tôi cũng không thấy đói. Trong người thật nhẹ nhàng, giống như không chân mà bay về vậy". Chẳng bao lâu sau, cái bụng chương phình của chồng con nhỏ lại, trông như một người bình thường khỏe mạnh. Con vô cùng cảm động chứng kiến sự thay đổi tuyệt diệu này. Chẳng bao lâu sau ông nghỉ việc ở nhà thành tâm tọa thiền.
Rồi một ngày vào năm 1998, chồng con nói: "Chúng ta thật là may mắn được tu Pháp Môn Quán Âm, nếu không thì thật không có lý do gì mà tôi sống được với tình trạng sức khỏe như vầy. Con trai mình còn nhỏ, chuyện học hành của nó sẽ tốn kém rất nhiều. Bây giờ cả nhà sống dựa mỗi mình bà, thay vì giúp đỡ thì tôi lại là gánh nặng, tôi nghĩ tôi nên ra đi để đoàn viên cùng Sư Phụ. Bà có thể tiếp tục sống với con, Sư Phụ sẽ chăm sóc cho hai mẹ con bà". Những lời nói này như điềm báo của ông sắp từ trần.
Mười ngày trước khi chồng con mất, tình trạng sức khỏe của ông bắt đầu suy sụp, sáu ngày sau đó tình thế trở nên hiểm nghèo. Con vội vã mời ba vị sư tỷ đồng tu đến ngồi thiền cầu nguyện cho ông suốt một ngày một đêm, đến rạng sáng hôm sau sức khỏe ông bắt đầu khả quan. Sau khi bàn tính, chúng con gọi xe cấp cứu từ một bệnh viện địa phương. Ngay sau khi lên xe, thậm chí trước khi xe bắt đầu lăn bánh, chồng con ngẩng đầu lên kêu: "Nhìn kìa, sáng quá. Sao bà không nhìn"?
Ông lập lại những lời này suốt đoạn đường đến bệnh viện. Sau khi đưa ông vào khu vực dành cho những bệnh nhân đau nặng, thêm một chuyện thần kỳ nữa xảy ra. Trong lúc ở những nơi khác trong bệnh viện, người ta phải mặc quần áo dày và ấm vì lạnh, nhưng nơi chồng con nằm giống như ở một thế giới khác, ấm áp dễ chịu. Chồng con nói: "Hào quang vĩnh hằng của Sư Phụ sáng hơn hàng ngàn mặt trời. Sao bà không thấy"? Ngay lúc đó, lực lượng của Sư Phụ thể hiện mạnh vô cùng đến nỗi mặt ai nấy sáng ngời lên bởi hào quang vô lượng của Ngài! Mọi người trong phòng đều nói họ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhiều người chỉ mặc áo thun hoặc y phục mỏng, thậm chí vài người nam còn cởi trần!
Rồi chuyện thần kỳ nữa xảy ra. Qua ân điển toàn năng của Sư Phụ, tất cả những bệnh nhân trầm trọng trong khu chồng con nằm được hồi phục và chẳng bao lâu xuất viện. Mọi người ngạc nhiên không thể tả! Thêm vào đó, suốt 72 giờ đồng hồ trước khi chồng con qua đời, âm thanh tán Phật uy nghiêm, thánh thiện trổi lên du dương vang vọng khắp phòng, hay hơn cả băng thâu âm gấp mấy lần. Ðiều không thể tưởng tượng được là chỉ có đồng tu nghe thấy thôi. Những chuyện thần kỳ này làm con xúc động đến rơi lệ, khiến tất cả chúng con vô cùng nhớ thương Sư Phụ và khao khát được trở về cõi Phật.
Chồng con bảo hãy nhanh chóng đi mua hoa, con nói: "Ông là người thích tiết kiệm, chưa bao giờ mua hoa cả, sao bây giờ lại muốn tôi mua hoa? Mùa Tết hoa đắt lắm". Ông trả lời: "Sư Phụ chiếu hào quang vào người tôi suốt cả ngày, không rời xa một phút giây nào cả. Bà hãy mau mau đi mua hoa cúng dường Ngài dù mắc bao nhiêu cũng được".
Sau khi một vị sư tỷ mua hoa giùm, con hỏi chồng là hóa thân Sư Phụ có hiện đến không. Chắc hẳn hình ảnh ông nhìn thấy quá thật nên ông nói nhục thân của Sư Phụ đến bảo rằng: "Ngươi nghĩ rằng ngươi không có Ánh sáng, Âm thanh, nhưng thật ra ngươi có cả hai". Ông còn nói thêm: "Tôi thọ Tâm Ấn ba năm rồi, tới giờ mới hiểu những gì tôi thấy và nghe trong thiền định từ trước tới nay là Ánh sáng, Âm thanh. Vậy mà hồi trước tôi đâu biết". Rồi ngày mùng tám Tết năm 1998, phu quân yêu dấu của con đã theo hóa thân Sư Phụ ra đi trong lúc vừa nhìn chăm chú vào những bông hoa tươi mát cạnh giường với niềm vui khôn xiết.
Cảm tạ hồng ân tối thượng của Ngài! Con xin cầu chúc tất cả chúng sinh sớm được khai ngộ và theo Ngài trở về Thiên quốc!
