© Hội Quốc Tế Thanh Hải Vô Thượng Sư



Lời Pháp Cam Lồ

Google


(xin gõ kiểu VNI,
VIQR hoặc Telex)



<February 2025>
SMTWTFS
2627282930311
2345678
9101112131415
16171819202122
2324252627281
2345678

 Bạn là vị khách thứ 2397723
      Kể từ ngày 1/1/2005

 

Thời Thơ Ấu

Câu Chuyện Thời Thơ Ấu của Thanh Hải Vô Thượng Sư

Chúng ta thường biết đến những bậc thánh nhân qua các câu chuyện hoặc qua tài liệu lịch sử hầu học hỏi lúc thiếu thời các Ngài đã dùng trí huệ và lòng từ bi ra sao để khắc phục nghịch cảnh và những khó khăn.

Câu chuyện này xảy ra lúc Thanh Hải Vô Thượng Sư khoảng chín tuổi. Khí phách đại trượng phu, lòng từ bi và trí huệ của Thanh Hải Vô Thượng Sư đã thể hiện từ khi Ngài còn thơ ấu.

Thanh Hải Vô Thượng Sư sinh trưởng tại Âu Lạc. Phụ thân của Ngài là một đông y sĩ rất tài giỏi. Các chứng bệnh y sĩ khác chữa không lành, cha Ngài đều có cách trị liệu. Hơn nữa, ông rất từ bi, thường không lấy tiền của những bệnh nhân nghèo. Bệnh nhân sau khi khỏi bệnh thường mang biếu ông các loại thổ sản như mía, khoai lang, rau cải và những sản phẩm địa phương mà họ tự trồng lấy để tỏ lòng biết ơn.

Mẹ Ngài là một người hiền lành, thông minh, chăm chỉ và tháo vát. Ngoài việc chăm sóc gia đình, bà cũng thành công trong việc buôn bán, cho nên cả gia đình đã có được một đời sống sung túc và an hòa.

Một ngày, bỗng có người vu cáo cha của Sư Phụ tham gia hoạt động chính trị. Chẳng bao lâu, ông bị bắt giam để điều tra. Nhân viên điều tra tìm mãi không ra bằng chứng liên can. Tuy nhiên cha Ngài vẫn không được phóng thích, vẫn tiếp tục bị giam cầm.

Lúc đó, Sư Phụ thường cùng mẹ mang thức ăn đi thăm và an ủi ông. Thấy cha bị mất tự do và thân thể bị thương tích, Sư Phụ rất đau lòng. Ngài hiểu một cách rõ ràng cha mình thường ngày chỉ biết chữa bệnh, cứu người, nay đã bị hàm oan.

Sau khi về nhà, gặp ai có thể nghe, Ngài đều cho họ biết cha của Ngài vô tội, bị oan. Mặc dù họ không thể giúp được gì, nhưng điều này cho thấy lòng hiếu thảo, dũng khí và chính nghĩa của Sư Phụ lúc thiếu thời.

Trong thời gian này, mẹ Sư Phụ đang có mang, sắp sinh. Lúc bấy giờ, điều bất hạnh là tiền bạc trong việc buôn bán bị người ta lường gạt hết. Càng bất hạnh hơn, mẹ của Sư Phụ sau khi sinh lại không được săn sóc kỹ càng cho nên đã mắc bệnh, bụng bị chứa nước, sưng lên rất lớn, rất đau, nhưng lại không có tiền tìm bác sĩ chữa trị.

Sư Phụ lúc đó chỉ có chín tuổi, không những phải chăm sóc mẹ đang bệnh, lại phải giúp săn sóc em gái mới ra đời, còn phải đi chợ mua rau. Vì không có tiền, mỗi ngày chỉ có thể mua một chút rau tươi về nhà. Những ngày tháng đó rất vất vả.

Đến ngày thứ ba, Sư Phụ thấy mẹ hàng ngày rên siếc, em gái nhỏ yếu đuối và không có người săn sóc, trong nhà lại không có tiền, bản thân mình thì còn nhỏ, cha lại bị giam cầm. Sư Phụ biết cứ để như vậy mãi, cả nhà sẽ không còn hy vọng, cho nên đã quyết định đi xin cho cha được về nhà.

Lúc này cha của Sư Phụ đã chuyển sang một nhà tù lớn hơn, ở một nơi rất xa. Sư Phụ sau khi hạ quyết tâm, thân hình bé nhỏ của Ngài đã phải chịu đựng nỗi khổ say xe, đổi xe mấy lần mới tới được nhà tù.

Đến cửa chính, Sư Phụ nói với người gác cửa, kể rõ cho ông ta hoàn cảnh khó khăn của gia đình mình và tỏ ý muốn gặp vị giám thị nhà tù, xin tha cho cha vì ông vô tội.

Người gác cửa rất thông cảm với Sư Phụ, bảo Sư Phụ đợi ở đó, ông sẽ đi trình với giám thị. Nhưng thời gian cứ trôi qua, Sư Phụ đợi mãi, trong tâm lo lắng, rốt cuộc đã cầm lòng không được mà khóc lên, vừa khóc, vừa la đòi gặp giám thị, xin ông cho cha về nhà.

Tiếng khóc của Sư Phụ đã kinh động đến viên giám thị đi qua chỗ đó. Ông bèn đến hỏi xem có chuyện gì. Giám thị nhà tù chăm chú lắng nghe một bé gái nhỏ nhắn dễ thương trước mặt, nói lên sự oan ức của cha mình, cho biết mẹ đang đau nặng không có tiền khám bác sĩ, em gái mới ra đời ba ngày không có người chăm lo, bản thân thì còn quá nhỏ. Bé gái xin ông cho cha mình được về nhà chăm sóc gia đình.

Giám thị nhà tù vừa trẻ vừa lương thiện, sau khi nghe xong rất cảm động, nhìn một bé gái mới có chín tuổi đã can đảm một mình vượt đường xa, thân đầy bụi bặm. Ông nói: “Tôi sẽ cho người dẫn cha của em đến đây ngay!” Ông thấy cha của Sư Phụ dáng điệu nho nhã và sau khi xem lại hồ sơ đã hiểu có oan tình trong đó, liền tha cho ông được tự do trong 24 tiếng đồng hồ để về nhà săn sóc gia đình, sau đó mới trở lại nhà tù.

Viên giám thị còn nói đùa, đòi bắt Sư Phụ ở lại làm con tin cho đến khi cha Sư Phụ quay trở lại. Sư Phụ lập tức trả lời: “Con ở đây cũng chẳng giúp được gì. Con tuổi còn quá nhỏ. Hơn nữa phải về chăm sóc mẹ và em gái, không thể ở lại được!” Ông ta nghe xong cười xòa và đồng ý để Sư Phụ và cha Ngài cùng về nhà.

Với y thuật tinh thông, khi về đến nhà cha của Sư Phụ liền chữa bệnh cho mẹ của Ngài khiến bệnh tình khôi phục nhanh chóng. Sau khi thu xếp xong việc gia đình, cha của Sư Phụ quay trở lại nhà tù đúng thời hạn.

Mấy ngày sau, ông bỗng dưng được thả tự do vô điều kiện. Cha mẹ Sư Phụ vì muốn ghi nhớ ân huệ của viên giám thị ngay thẳng và nhân từ đã lấy tên của ông đặt cho đứa bé gái mới ra đời.

Từ câu chuyện này, chúng ta biết được Sư Phụ lúc đó tuy tuổi còn nhỏ nhưng do lòng hiếu thảo chân thành và dũng khí đã làm cảm động nhân thiên khiến viên giám thị nhà tù đã giúp đỡ cả nhà Sư Phụ được đoàn tụ, mang lại một tương lai tươi sáng cho tất cả.