© Hội Quốc Tế Thanh Hải Vô Thượng Sư



Lời Pháp Cam Lồ

Google


(xin gõ kiểu VNI,
VIQR hoặc Telex)



<February 2025>
SMTWTFS
2627282930311
2345678
9101112131415
16171819202122
2324252627281
2345678

 Bạn là vị khách thứ 2397724
      Kể từ ngày 1/1/2005

 

Thuở Ban Sơ

Những Mẩu Chuyện Trong Thuở Ban Sơ Sống Với Sư Phụ Phần I:



Sư Phụ của chúng ta, đồng một thể với vạn vật và cảm nhận được mọi buồn vui của tất cả chúng sanh như của riêng Ngài, không chịu nổi mỗi khi trông thấy một sinh vật đau đớn dù nhỏ bé tới cỡ nào. Những giai thoại dưới đây cho thấy sự chăm nom dịu dàng, tỉ mỉ và tình thương như trời biển của một bậc Thánh Nhân thể hiện một cách tự nhiên qua lời nói và hành động thường ngày.

     Sự Sống Cũng Có Trong Củi

Trong dãy núi rừng cây rậm rạp chung quanh Đạo Tràng Tây Hồ, những cây chết, cành khô rải rác khắp mọi nơi. Cho nên chúng tôi ít khi nào dùng ga đốt lò sưởi hoặc nấu ăn. Có lần Sư Phụ thấy một đệ tử thường trú đang châm củi đốt lò, Ngài lập tức chạy đến bảo chị ấy rút cây củi đó ra: "Sao cô không cẩn thận gì cả vậy? Sư Phụ đã bảo rồi là phải kiểm soát coi trong củi có sâu bọ hay sinh vật nhỏ gì không rồi mới đốt. Nhất là kiến, chúng rất thích chui trong lỗ tre và thân cây, thành ra, làm ơn nhìn cẩn thận!"

Khi chúng sinh bị đốt, Sư Phụ cảm thấy đau.


Loại Đệ Tử Thứ Năm

Mỗi khi những quả hồng màu vàng đỏ ngon lành mời mọc trên cây bắt đầu chín trong vườn hồng nơi Sư Phụ từng cư ngụ, Ngài gọi đệ tử tới hái. Nhưng Ngài đặc biệt dặn dò: "Đừng hái hết nghe; hãy để mấy quả lại cho chim." Trong nhà bếp chúng tôi, chim cũng là những vị khách thường xuyên. Ngài dặn chúng tôi để sẵn một tô nước sạch, một ít cơm cho chúng mỗi ngày.

Ở Tây Hồ, Sư Phụ cười nói rằng Phật Thích Ca có bốn loại đệ tử: đệ tử xuất gia nam và nữ, và đệ tử tại gia nam và nữ, nhưng Ngài có đệ tử loại thứ năm; đó là thú vật -- những con chim, con chó đi lạc thỉnh thoảng ghé chơi, những con bò, con cừu, con gà hàng xóm thường băng qua ranh giới Trung Tâm sang ăn cỏ.

Không phải chỉ có loài người thích ở gần Sư Phụ mà loài vật cũng thích luôn. Trong những chuyến đi hoằng pháp của Sư Phụ và những lần lưu lại ngắn ngủi tại nhiều quốc gia trên thế giới, một số đệ tử thuộc loại thứ năm này thỉnh thoảng tới chơi, quyến luyến bên Sư Phụ không muốn bỏ đi.


Đáp Lời Cầu Cứu

Có lần Sư Phụ đang đưa chúng tôi đi bách bộ chung quanh một ngọn núi gần Đạo Tràng Tây Hồ. Chúng tôi vừa đi, vừa nói chuyện, vừa cười. Bỗng nhiên Sư Phụ dừng lại, đầu cúi xuống, và tất cả chúng tôi cũng dừng chân. Rồi Ngài dùng gậy tre gõ nhẹ trên mặt đất, nói với đệ tử đang đứng phía sau: "Coi chừng, có con bướm chỗ này." Không biết vì lý do gì mà một con bướm đậu ngay giữa lối đi, không động đậy. Cũng may nó được gặp Sư Phụ chúng ta, đồng một thể với mọi vật, nếu không chắc là khó lòng sống sót khi chân chúng tôi, một "đàn voi mù", băng qua chỗ đó.

Một lần khác, khi Sư Phụ đang đi bộ quanh núi, bỗng nhiên Ngài kêu tên của một đệ tử thường trú không có mặt ở đó. Sau đó chúng tôi nhắc lại chuyện này với vị ấy, chị tiết lộ rằng lúc đó chị đang đau quằn quại trong lều và đang cầu Sư Phụ giúp. Sau khi Ngài kêu tên của chị, tình trạng hiểm nghèo qua khỏi!



Truyền Âm Thanh Từ Xa

Có lần Sư Phụ đang nấu ăn trong nhà bếp, còn tôi đang tưới rau trong vườn cách đó một khoảng xa. Vòi nước chảy, tôi ngậm miệng hát nhỏ vài bài tân nhạc, vừa làm việc. Mặc dầu tiếng nước lớn hơn tiếng hát, tôi nghe thấy giọng Sư Phụ nói ra từ trong nhà bếp: "Không chịu niệm tên năm vị mà lại hát nhảm nhí gì thế!" Tôi lập tức im ngay. Tai Sư Phụ thính quá! Nghe được tiếng tôi tuốt từ xa như vậy.

Mỗi người đều có một chấn động lực và từ trường nào đó. Nhất là sau khi được Sư Phụ truyền pháp, "làn sóng não bộ" phát ra từ ý nghĩ, tư tưởng dù nhỏ nhất cũng có thể quấy rầy Sư Phụ được. Sư Phụ giống như một cái máy thâu vĩ đại liên tục tiếp nhận những dấu hiệu chấn động từ mọi phía. Cho nên, nếu đầu óc chúng ta không luôn luôn trong Đạo khi ở cạnh Sư Phụ, chúng ta sẽ dễ dàng ảnh hưởng tới Ngài.

Sư Phụ đã nói: "Âm Thanh bên trong có thể đưa chúng ta lên những cảnh giới cao, và chúng ta sẽ phát triển mọi khía cạnh. Càng lên cao, chúng ta càng thấy rõ, cho tới lúc cuối cùng, chúng ta có thể nhìn thấy từng ngõ ngách trong Vũ Trụ. Lúc đó chúng ta câu thông được với bất kỳ chúng sinh nào, bởi vì chúng ta đã trở thành đồng nhất thể với toàn Vũ Trụ." (Lời của Thanh Hải Vô Thượng Sư, Nhật Bản, ngày 18 tháng 10 năm 1993, nguyên văn Hoa ngữ, băng thâu hình số 382) Điều này cho biết tu pháp Quán Âm, mỗi chúng ta đều có thể đạt được đẳng cấp "đồng nhất thể với vạn vật".

Những Mẩu Chuyện Trong Thuở Ban Sơ Sống Với Sư Phụ
Phần II:



Một tối nọ, trước ngôi Nhà Kính của Sư Phụ tại Tây Hồ, Ngài sắp sửa kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về Naropa (sư tổ của một đại thánh nhân ở Tây Tạng, Milarepa). Thấy quyển sách tiếng Anh dày, bìa cứng đang nằm trên bàn Sư Phụ, chúng tôi biết sắp sửa được một buổi tối tuyệt vời. Thường thường trong lúc kể chuyện cho chúng tôi nghe, ít khi Ngài tra tự điển. Nhưng tối hôm ấy, Sư Phụ đặc biệt yêu cầu thị giả mang theo cho Ngài một quyển, lỡ ra cần tới. Sách này được dịch từ kinh Mật Giáo của nhà Phật nên thường hay có những từ ngữ chuyên môn. Vì vậy Sư Phụ đã ân cần xem sơ qua nội dung, trước khi đọc cho chúng tôi nghe.

Naropa phải trải qua đủ mọi sỉ nhục và thử thách trên bước đường tìm Đạo. Với năng khiếu kể chuyện tài tình, Sư Phụ đã biến nó ngàn lần hay hơn thường lệ, hết tình tiết này sang tình tiết khác. Tâm hồn chúng tôi bay bổng sang vương quốc cổ xưa bên Tây Tạng, và quên hẳn thời gian.

Tới giữa khuya thì Sư Phụ đọc xong câu chuyện. Khí trời vào đêm ẩm ướt, đầy hơi sương. Sau khi chúc mọi người ngủ ngon, Sư Phụ trở vào căn Nhà Kính của Ngài, và đọc nữa. Ngôi nhà này mang tên "Kính" là vì nó có những tấm kính vuông rất lớn ở cả bốn bên. Các khung cửa đượm những giọt sương đêm lóng lánh, thỉnh thoảng tụ thành từng tia nước nhỏ lăn dọc theo tấm kính. Ngọn đèn vàng trên bàn phản chiếu bóng dáng mảnh mai của Sư Phụ trong ánh sáng lập lòe mềm dịu. Một hình ảnh mơ huyền như cảnh giới pha lê!

    Những Mẩu Chuyện Trong Thuở Ban Sơ Sống Với Sư Phụ
    Phần III:

Sư Phụ thích làm việc về đêm khi vạn vật yên tịnh và bầu không gian huyên náo của ban ngày lắng xuống. Khi mọi người khác đang say giấc điệp thì vị Thánh Sống tiếp tục một giai đoạn khác trong công việc của Ngài.

Có lần Sư Phụ mời một đệ tử thường trú tới ngủ trong phòng của Ngài. Sáng hôm sau, chị trở về phòng làm việc mặt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Những đệ tử thường trú khác tò mò hỏi chị tại sao trầm tư quá vậy. Chị trả lời tối hôm trước, Sư Phụ dặn dò nhiều việc, và hôm nay chị phải ráng nhớ lại. Chúng tôi thắc mắc tại sao chị không đem theo giấy bút, chị trả lời: "Sao tôi biết phải đem theo giấy bút trước khi đi ngủ?" Sau khi chuyện này xảy ra, chúng tôi nhận thấy rằng Sư Phụ thật tình không ngủ khi tới giờ đi ngủ, mà Ngài tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm.

Vào năm 1993, trước khi rời Formosa để đi hoằng pháp trên thế giới, Sư Phụ giảng một bài rất hay trong Viện Kỷ Niệm Quốc Phụ tại thành phố Đài Bắc trước lời thỉnh cầu của cộng đồng địa phương. Buổi tối trước khi thuyết pháp, Sư Phụ bỗng dưng hỏi quyển sách Trang Tử đang được cất giữ trong nhà để đồ quý ở Tây Hồ. Người đưa tin bảo chúng tôi tìm quyển sách đó và gửi về Đài Bắc càng nhanh càng tốt. Ngày hôm sau, chủ đề bài thuyết giảng của Sư Phụ là "Lão Tử, Trang Tử và Âm Nhạc Thiên Đàng." Sau đó Sư Phụ đi Nam Dương và tiếp tục nói về Lão Tử và Trang Tử. Những trường hợp không chuẩn bị trước như vậy thường hay xảy ra khi chúng ta ở gần Sư Phụ.

Một lần khác, trời đã vào khuya, và tôi đang làm việc quá giờ trong văn phòng. Khi tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và sửa soạn lên giường thì điện thoại reo. Đó là Sư Phụ hỏi quyển sách viết về Minh Sư Tson-Kha-Pa, người sáng lập giáo phái xuất gia Gelugpa (Mũ Vàng) bên Tây Tạng, và sách đó ở đâu. Tôi nhìn đồng hồ thì đã 12 giờ đêm. Thấy Sư phụ còn thức đọc sách, cơn buồn ngủ của tôi liền biến mất.

Những Mẩu Chuyện Trong Thuở Ban Sơ Sống Với Sư Phụ
Phần IV:

Một lần trong lúc tôi được dịp soạn lại tủ sách cho Sư Phụ thì một quyển vở nhỏ, giấy rời đã khiến tôi để ý. Tôi thử mở ra xem thì những hàng chữ mềm mại của Sư Phụ hiện ra như chào đón. Tôi chỉ nhìn vài dòng, nhưng nó mạnh vô cùng. Tôi không dám đọc nữa, và đóng quyển tập lại. Đây chỉ là một quyển vở giản dị, tầm thường, lúc đó ít người dùng tới. Vậy mà Sư Phụ đã dùng nó để ghi xuống nguồn cảm hứng vô giá của Ngài!

Sư Phụ là một người bình dị. Nhưng vì đầu óc phức tạp, thiếu tự nhiên mà chúng tôi đã không biết những thứ Ngài cần trong lúc làm thị giả cho Ngài. Có một thời gian, Sư Phụ nhiều lần phải rút khăn giấy ra để viết, nói đùa đó là do "hội đồng thông minh" của Ngài. Thật ra đó là do chúng tôi quên không cung cấp sổ tay cho Sư Phụ, vì vậy ban đêm mỗi khi cảm hứng đến, Ngài phải dùng khăn viết. Muốn ghi xuống những cảm hứng, bất cứ giờ phút nào, Sư Phụ cũng để cạnh giường một cây đèn bấm nhỏ để viết ban đêm.

Có lần Sư Phụ tới thăm chúng tôi trong văn phòng. Khi thấy những xấp giấy nhỏ màu vàng dùng để ghi chú trên bàn tôi, Ngài vui như trẻ con vừa khám phá ra đồ chơi mới. Ngài lấy những xấp giấy đó đem đi ngoại quốc. Trong văn phòng, những xấp giấy ghi chú nhỏ, tiện nghi này đã có từ lâu, vậy mà không người nào nghĩ tới việc mua cho Sư Phụ! Chính Ngài là người cần nhất!

Chúng tôi cũng quên không để trong phòng Sư Phụ một quyển lịch; Ngài phải gọi điện thoại nhiều lần hỏi ngày tháng. Hơn nữa, mỗi khi Sư Phụ vẽ kiểu quần áo, nữ trang, hay đèn, Ngài chỉ có vài cây bút màu; nhiều khi cũng không tìm thấy thuốc trắng để xóa, trong khi văn phòng làm việc của chúng tôi có đủ thứ bút màu trong tầm tay với, nhưng chúng tôi lại không sáng tác được gì. Tuy vậy, Sư Phụ, nhà vẽ kiểu tài ba, có thể vẽ cả một vũ trụ với vài cây bút đơn sơ!

Những Mẩu Chuyện Trong Thuở Ban Sơ Sống Với Sư Phụ
Phần V:


Một buổi trưa tại Tây Hồ, trời có vẻ sắp mưa. Không khí nặng nề, ngột ngạt. Lúc đó, khi đang làm việc yên lặng tại văn phòng, bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ phát ra từ nhà bếp của Sư Phụ, cách văn phòng làm việc của chúng tôi chỉ vài ba thước. Trong lúc chúng tôi -- một đám nữ thường trú -- đang hoang mang, lo lắng, thì nghe thấy tiếng cười khúc khích, chúng tôi thở dài nhẹ nhõm! Có tiếng cười thì chắc là mọi việc bình an vô sự. Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Thì ra Sư Phụ bảo một người đốt pháo, rồi sau đó bảo một người sang chỗ chúng tôi hỏi: "Tiếng nổ đó có làm quý vị sợ không?" Vị Thầy tinh nghịch của chúng ta đã làm mọi người vui lên một cách thành công. Bầu không khí ảm đạm thê lương lúc nãy tự nhiên và dễ dàng tan biến.